Lần đầu tôi biết tiết kiệm tiền là vì tôi làm vỡ bình hoa của chị gái. Tôi cách chị gái gần 10 tuổi nhưng chúng tôi rất thân nhau. Để kỉ niệm ngày chị đi học xa nhà về thăm, tôi loay hoay mãi với cái bình hoa màu lam. Mấy cành hồng vàng sau vườn được tôi sáng tạo cùng ít lá nguyệt quế trông như ngoài hàng thế mà tôi lại lập cập đánh đổ, bình hoa màu lam rơi vỡ, rụng mất cái quai bình, không còn chứa nước được nữa.
Lúc về, chị không mắng tôi mà chỉ khóc. Tôi áy náy rất nhiều. Tôi tiết kiệm tiền cố tìm mua một chiếc bình giống như thế nhưng không tìm được cái nào.
Trước khi đi học tiếp, chị kể tôi nghe về cái bình. Thì ra đó là của bạn trai cũ tặng chị. Chị kể một hồi rồi bảo “Cảm ơn em đã cho chị học được cách buông bỏ, không sao đâu, chị khóc chút vì tiếc kỉ niệm thôi. Chiếc bình đó chị không dùng đến nữa nhưng cũng không bao giờ bỏ đi nếu em không làm vỡ. Những điều đã cũ đôi khi cần một động lực để chúng ta buông xuống.”
Vậy còn bạn, bạn đã có động lực buông bỏ những điều đã cũ chưa?